Thấy thời tiết trở nên mát mẻ hơn, ba Trình và mẹ Trình liền nghĩ đến việc đi du lịch một chuyến, công ty đã có con lớn quán xuyến, bọn họ cũng được gọi là rảnh rỗi thanh nhàn.
Chơi được hơn nửa tháng mới về, trên đường gặp một người quen còn vui vẻ cùng nhau ăn uống, nhưng trong bữa tiệc lại thấy người quen cũ này có vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó mà lại thôi.
“Làm sao vậy, lão Triệu, kiểu tóc mới của tôi nhìn không đẹp sao?” Mẹ Trình sửa lại mái tóc, có vẻ hơi khô, cảm thấy cần phải đi chăm sóc một chút.
“Không phải vấn đề của bà.” Lão Triệu nhìn đôi vợ chồng trước mặt: "Hai người thật sự không biết à?”
“Biết cái gì?” Ba Trình có chút tò mò: "Chúng tôi đi chơi một chuyến, vừa mới trở về, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì sao?”
“Cũng không phải chuyện công ty của ông.” Lão Triệu cau mày: "Là thằng nhỏ nhà hai người...”
"Trình Thịnh, nó lại làm gì nữa!" Ba Trình cau mày: "Cái thằng ranh Trình Thịnh này, một ngày mà nó không kiếm chuyện thì thấy ngứa đòn mà! Để xem tôi về tôi xử lý nó thế nào!”
“ồi kìa, ông đừng vội!” Mẹ Trình nhanh chóng an ủi ba Trình: "Để nghe xem có chuyện gì đã xem nào.”
Mẹ Trình hòa nhã nhìn người quen cũ: "Lão Triệu, ông nói xem, đã xảy ra chuyện gì thế?"
“Kỳ quái là không sao, không có chuyện gì cả.” Lão Triệu lắc đầu.
“Hả?” Mẹ Trình tỏ vẻ khó hiểu.
“Bây giờ một nửa số người trong giới đều biết rằng con trai út của nhà họ Trình dường như đã biến hình rồi.” Lão Triệu mô tả sống động vô cùng.
"Một thời gian trước, nó bán quán bar đi, không làm nữa.
Gần đây còn không ra khỏi cửa, không chơi bời trác táng gì cả.
Ông bà nói xem có kỳ quái không chứ?”
Ba mẹ nhà họ Trình nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hiện lên mấy phần nghi hoặc.
Cậu con trai út nhà họ từ bé đến lớn đã nghịch ngợm, tự dưng lại trở nên trầm tính, hai vợ chồng họ có lý do để tin rằng thằng bé này đang bày trò gì đó.
Trẻ con im lặng, tám phần là đang ủ mưu!
"Còn nữa cơ..." Lão Triệu nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến họ mới tiếp tục thấp giọng nói.
“Mấy ngày trước, tôi cảm thấy có chuyện không ổn, muốn đến thăm nhà hai người xem thế nào.
Không ngờ lại gặp một nam sinh tới bấm chuông cửa, nhìn khá là khôi ngô.
Còn con trai ông bà thì mặc đồ ngủ ra mở cửa cho người ta, nam sinh kia ở lại đến tối mới rời đi.”
“Có phải là...!bạn của Thịnh Thịnh không?” Mẹ Trình mỉm cười: "Lúc chúng tôi không có nhà, Trình Thịnh mời bạn bè đến nhà chơi là chuyện bình thường mà.”
“Nhưng mà cậu kia ngày nào cũng đến.” Lão Triệu tỏ ra bí hiểm.
Ba Trình cau mày, rõ ràng là đang nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu.
Mẹ Trình có chút băn khoăn, không trách chồng mình lại nghĩ lung tung, cũng tại cậu út nhà họ từ bé đã gây ra đủ thứ chuyện tai quái.
“Nam sinh kia ngày nào cũng đến, vậy có thời gian cố định nào không?” Mẹ Trình quan tâm hỏi.
“Trong tuần thì ở lại không lâu, cuối tuần thì ở lại khá lâu.” Lão Triệu mở điện thoại ra xem thử.
"Hôm nay là thứ bảy, nói không chừng bây giờ đang ở nhà bà đấy.”
“Đi thôi!” Ba Trình ăn không vào nữa, lập tức kéo vợ đi về.
"Ai cũng dám đưa về nhà, thằng này đúng là muốn tạo phản đây mà!”
“Lão Trình, bình tĩnh đã, chúng ta từ từ hỏi kỹ con trai xem sao.” Mẹ Trình vuốt ngực chồng, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại.
“Đúng là con hư tại mẹ!” Ba Trình nhìn thoáng qua đã nhận ra ý đồ của vợ, cầm điện thoại trong tay tức giận trừng mắt: "Chính vì hết lần này đến lần khác được bà bảo vệ, cho nên thằng nhỏ này mới càng ngày càng khó trị đấy, đừng có nghĩ đến việc thông báo cho nó nữa.
Để xem hôm nay về tôi có đánh gãy chân nó không!"
Mẹ Trình cau mày nhìn chồng giật mạnh cửa biệt thự ra.
Tề Trừng dạy Trình Thịnh hơn nửa tháng, mới nhận những gì Trình Thịnh miêu tả về mình trước đây không hề phóng đại chút nào.
Nền tảng kiến thức kém cỏi này khiến Tề Trừng còn nghi ngờ người này chưa tốt nghiệp tiểu học.
“Bà xã của tôi là "my wife", vậy mà nhìn xem cậu viết cái gì đây? "My wifi"!" Tề Trừng cau mày.
"Cậu nói xem có phải cậu lại phân tâm rồi không? Có phải lại nghĩ đến chuyện chơi điện thoại di động rồi không?"
“Xin lỗi.” Trình Thịnh cúi đầu xuống đầy buồn bã.
"Sự nhầm lẫn này nghiêm trọng lắm đấy! Có hôm nào lỡ cậu muốn hỏi ai đó xem có thể dùng wifi của anh ta được không, nhưng cậu lại nói thành có thể dùng vợ của anh ta được không, làm thế là cậu đang chơi với tính mạng mình đấy, còn bị coi là kẻ vô văn hóa nữa!” Tề Trừng vỗ bàn.
"Chép phạt từ "wife" năm mươi lần!"
Trình Thịnh ngẩng đầu, vẻ mặt như đưa đám: "Anh Tề, hai mươi lần là em nhớ rồi mà."
“Sáu mươi lần!” Tề Trừng nhìn chằm chằm.
Trình Thịnh mím miệng, cúi đầu ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm quyển vở, bắt đầu chép phạt.
Ba Trình mở cửa biệt thự ra không ngờ lại thấy rất sạch sẽ, mặc dù người giúp việc đang nghỉ phép, nhưng bàn ghế nhà cửa vẫn rất sạch sẽ.
Cảnh này không giống như trước đây bọn họ trở về sẽ thấy nhà cửa ở trong tình trạng lộn xộn, vỏ lon bia rỗng cùng tàn thuốc ở khắp nơi.
“Hả?” Mẹ Trình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi thứ trước mắt.
"Ông nói xem cậu nhóc kia có phải là người làm việc theo giờ không?"
Ba Trình suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy giả thuyết này có vẻ hợp lý.
Lửa giận trong lòng tiêu tan một chút, hai vợ chồng già lên lầu đi tới gần phòng của cậu con trai nhỏ, chỉ cảm thấy bên trong cực kỳ yên tĩnh.
Hai vợ chồng nhìn nhau, ba Trình không nói gì, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một người con trai lạ đang đứng cạnh cậu con trai với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đứa con trai nhỏ của ông thì đang ngoan ngoãn ngồi bên bàn, cúi đầu viết gì đó.
Ba Trình có chút nghi ngờ, hai mắt chớp chớp mấy cái.
Mẹ Trình sững người tại chỗ, nhìn đống sách vở trên bàn, cảm giác như đang nằm mơ.
Trên cái bàn đó, từng có bia, đồ ăn vặt, quần áo bẩn, tất thối, khăn giấy, và thậm chí còn chất thêm cả con rùa, thú cưng của con bà nữa, nhưng mà đây là lần đầu tiên sách được xuất hiện trên cái bàn này!
Nghe thấy cửa phòng được mở ra, Trình Thịnh và Tề Trừng cùng quay lại.
Trình Thịnh cười một cách nhăn nhó, nhìn ba mẹ mình bằng ánh mắt đau khổ.
Đây là lần đầu tiên Tề Trừng nhìn thấy ba mẹ của Trình Thịnh, cậu lập tức đứng thẳng dậy, nở một nụ cười chân thành.
"Mấy đứa đang..." Ba Trình nhéo đùi một cái.
“Cháu chào cô chú ạ.” Đối mặt với người lớn, Tề Trừng thể hiện rất lễ phép: "Cháu tên là Tề Trừng, là Trình Thịnh mời cháu đến giúp cậu ấy học tập ạ.”
“Học, học tập á?” Mẹ Trình lắp bắp, lần đầu tiên bà không biết phải nói ra hai chữ kia thế nào.
“Trình Thịnh muốn thi vào chương trình đại học bổ túc.” Tề Trừng có chút kinh ngạc: "Cậu ấy không nói với hai người sao ạ?”
Mẹ Trình hít một hơi thật sâu, ôm lấy ngực, ngơ ngác nhìn sang chồng mình, có cảm giác đứng cũng không vững nữa.
Ba Trình vội vàng đỡ lấy vợ, ông cũng kinh ngạc hồi lâu đến nỗi không biết phản ứng thế nào.
“Con, con sợ mình thi không đậu nên không nói.” Trình Thịnh cúi đầu, cả người tràn đầy cảm giác không tự tin.
“Này cháu! Cháu, cháu đi ra đây.” Ba Trình ra hiệu với Tề Trừng, cảm thấy như thể tam quan của mình đều đang bị đảo lộn.
Thật hay giả vậy? Thằng con trai út của ông muốn học tập?!
Trình Thịnh lo lắng nhìn Tề Trừng.
Tề Trừng thì lại có vẻ bình tĩnh, ra hiệu cho Trình Thịnh viết tiếp, rồi đi theo ba mẹ Trình ra khỏi phòng.
“Cháu vừa nói, cháu tên gì ấy nhỉ?” Ba Trình ngồi trên ghế sô pha, ra hiệu cho Tề Trừng ngồi xuống đối diện với mình.
“Cháu tên là Tề Trừng, chú cứ gọi cháu là Tiểu Tề.” Tề Trừng cười.
“Tiểu Tề, cháu nói thật đi.” Mẹ Trình vẫn không thể tin được: "Cháu thật sự đang giúp Trình Thịnh học à?”
“Vâng ạ.” Tề Trừng nghiêm túc gật đâu.
“Cháu đến từ trung tâm dạy thêm nào?” Ba Trình cau mày.
"Cháu không đến từ trung tâm dạy thêm nào cả.
Hiện tại cháu còn đang đi học, là sinh viên năm thứ hai của Đại học Tấn Thành." Tề Trừng sờ túi rồi lấy thẻ sinh viên ra: "Đây là thẻ sinh viên của cháu."
Ba mẹ nhà họ Trịnh nhận lấy tấm thẻ, nhìn một lát, rồi lại nhìn nhau, không nhìn ra sơ hở gì.
Trả lại thẻ sinh viên lại cho Tề Trừng, ba Trình lại đặt câu hỏi tiếp: "Vậy làm thế nào mà cháu và Trình Thịnh quen được nhau?"
Ba Trình biết quá rõ rằng nơi mà Trình Thịnh thường xuyên lui tới chỉ có hộp đêm hoặc khu trò chơi, làm sao lại có thể gặp được một sinh viên ngoan như Tề Trừng được chứ?
"À, là tháng trước Trình Thịnh đến gặp An Nhu.
Vì đã muộn rồi nên không có nơi nào để đi, cho nên cháu đã để cho cậu ấy ngủ lại trong ký túc xá của cháu một đêm."
“An Nhu ư?” Ánh mắt Ba Trình khẽ động: "Con trai út nhà họ Bạch ấy hả?"
“Cậu ấy là bạn cùng phòng của cháu.” Tề Trừng ngượng ngùng cười: "Cậu ấy rất tốt ạ.”
“Ôi chà!” Mẹ Trình không khỏi nở nụ cười: "Cháu cũng rất giỏi mà, có thể trúng tuyển vào Đại học Tấn Thành!”
Trong mắt ba Trình hiện lên vài phần hài lòng.
Nói đến đây, có thể nói mọi việc đều đã được giải quyết, về cơ bản ông đã có thể chắc chắn rằng đứa trẻ tên Tề Trừng này không hề nói dối, nếu không chỉ cần ông đi hỏi chút thôi là sẽ lòi đuôi cáo ngay.
“Vậy còn chuyện học đại học bổ túc này là do ai nhắc tới?” Giọng điệu của Ba Trình đã dịu lại.
"Lúc đó cháu mời Trình Thịnh ăn sáng trong căng tin.
Cháu thấy Trình Thịnh có vẻ rất hâm mộ sinh viên đại học, vì vậy cháu nói với cậu ấy rằng cậu ấy có thể bắt đầu từ chương trình đại học bổ túc." Tề Trừng cười chân thành: "Cháu cũng không ngờ là Trình Thịnh lại để ý, sau đó cậu ấy đã nhờ cháu giúp đỡ cậu ấy học tập."
Nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của chàng trai có khí chất và phong độ hoàn toàn khác với những người bạn cũ của Trình Thịnh, ba Trình gật đầu với ánh mắt tán thưởng.
Lần đó Trình Thịnh gọi điện thoại cho ông giải thích rõ ràng những chuyện trước kia, hình như buổi sáng hôm đó con ông đã đi tìm An Nhu, có khi nào cũng là chuyện có liên quan đến chàng trai này?
Ba Trình nhìn thiếu niên trước mặt, càng nhìn lại càng cảm thấy thuận mắt.
“Ôi trời, hai người nhìn tôi này, cũng không biết mang nước với hoa quả ra mời Tiểu Tề gì cả.” Mẹ Trình mỉm cười đứng dậy, rõ ràng là bà đã hoàn toàn tin tưởng chàng trai trước mặt rồi.
“Cô ơi, không cần phiền toái vậy đâu ạ.” Tề Trừng lễ phép đứng lên.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Mẹ Trình vui vẻ rời đi, để lại Ba Trình nghiêm túc nhìn nam sinh trước mặt.
"Tiểu Tề này, cháu là người ở đâu?"
Tề Trừng vẫn tiếp tục mỉm cười: "Thị trấn Song Tuế ạ, cách Tấn Thành cũng không xa lắm, đi xe lửa chỉ mất bảy tám tiếng là tới."
"Ba mẹ của cháu giờ đang làm gì?"
Tề Trừng ngồi ngay ngắn: "Ba cháu là nhân viên công chức, còn mẹ cháu thì làm vợ toàn thời gian ạ."
"Gia đình có bao nhiêu người, có phải cháu là con một không?"
"Chỉ có mình cháu thôi ạ."
Tề Trừng bất đắc dĩ cười cười, sao người này lại không hỏi thành tích học tập của con mình thế nào mà lại cứ hỏi như điều tra hộ khẩu thế?
“Anh Tề.” Một giọng nói vang lên từ trên lầu.
Tề Trừng ngẩng đầu nhìn thấy Trình Thịnh đang ở trên lầu hai cầm bút nhìn xuống: "Em đã chép xong rồi, không biết câu tiếp theo làm có đúng không."
“Cháu mau đi đi.” Ba Trình cười vẫy vẫy tay, không làm ảnh hưởng thời gian học tập của hai người nữa.
Tề Trừng gật đầu, sau khi lịch sự chào tạm biệt liền vội vàng lên lầu.
Bước vào phòng của Trình Thịnh, Tề Trừng mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn quyển vở ghi chép của Trình Thịnh thì thấy cậu ta còn chưa được chép xong.
“Xin lỗi nhé, ba em rất cảnh giác.” Trình Thịnh cúi đầu: "Chủ yếu vẫn là cảm thấy em không đáng tin, cho nên mới hỏi anh như thế.”
“Không sao đâu.” Tề Trừng thoải mái ngồi xuống một bên: "Tôi quen rồi, ba của cậu còn tốt đấy, cậu không biết đại ca nhà An Nhu khí thế đáng sợ thế nào đâu, trừng một cái thôi mà tôi còn không nói nên lời luôn.
So sánh thì thấy ba cậu vẫn còn dễ gần chán.”
Trình Thịnh gãi đầu, ngượng ngùng cười một tiếng.
Ở dưới lầu, mẹ Trình bưng trái cây đi qua, nhìn thấy Tề Trình đã lên lầu, bà không nhịn được liền nói chuyện phiếm với chồng.
“Ông nhìn xem, Thịnh Thịnh thế này là sẽ chăm chỉ học hành!” Mẹ Trình trông rất đắc ý: "Lần này là đã hạ quyết tâm rồi, thậm chí còn bán cả quán bar nữa.”
Ba Trình nhìn lên tầng hai với ánh mắt đầy xúc động.
"Lãng tử quay đầu, đúng là các cụ phù hộ mà!"
“Tôi thấy tính tình của Thịnh Thịnh rất đơn giản, chính là kiểu gần mực thì đen gần đen thì rạng.” Mẹ Trình cười nói: "Tôi thấy cái cậu thanh niên họ Tề này rất được, Thịnh Thịnh cứ đi theo cậu ấy, chăm chỉ rèn luyện phấn đấu, sau này thành gia lập nghiệp, vậy thì tốt quá.”
Ba Trình nghe thấy có lý, liên tục gật đâu.
Cùng ngày hôm đó, Tề Trừng dạy kèm cho Trình Thịnh xong, lúc xuống lầu thì gặp mẹ Trình cực kỳ nhiệt tình, không chỉ giữ người lại ăn cơm mà sau khi ăn xong còn len lén đưa cho Tề Trừng một bao lì xì.
“Sau này Thịnh Thịnh nhà cô phải làm phiền cháu rồi.” Nụ cười của mẹ Trình rất rạng rỡ: "Mong cháu để tâm tới nó nhiều hơn nhé.”
“Không phiền gì đâu ạ, là việc cháu nên làm thôi.” Tề Trừng cảm thấy phong bao lì xì trong tay khá dày, đáy lòng tiểu nhân đang kích động đến mức muốn gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh.
Ba Trình ngầm đồng ý với hành động của vợ mình, thái độ với Tề Trừng cũng rất hòa ái.
Trong mắt Tề Trừng, đôi vợ chồng này đúng là tuyệt vời! Cho dù có hỏi thêm hàng trăm câu hỏi nữa cũng hoàn không có vấn đề gì cả!
Trở lại ký túc xá vào đêm hôm đó, Tề Trừng run run lấy ra những tờ tiền màu hồng trong phong bao màu đỏ kia, đếm đi đếm lại mấy lần.
Lớn đến ngần này, Tề Trừng chưa từng cầm trong tay nhiều tiền như vậy!
Nhận được một khoản tiền tới hơn một vạn, đêm đó Tề Trừng sửng sốt đến mức ngủ cũng không yên, trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào để tiêu hết số tiền đó.
Ngày hôm sau, Tề Trừng thành thật cất tiền đi, cảm thán một hồi rồi mới đi học.
Cầm tiền của người ta thì phải hết lòng với người ta, từ đó Tề Trừng càng thêm tận tâm với Trình Thịnh, chỉ thiếu điều dùng hết tâm tư để đối đãi với người ta.
Thấy con trai ngày càng tiến bộ, ngày nào cũng ôm sách vở học hành, ba mẹ nhà học Trình liền bàn bạc, khi nào Tề Trừng về nhà nghỉ đông, bọn họ sẽ mời một học sinh tài năng trong nhà một người bạn cũ đến giúp Trình Thịnh học.
Còn ở bên này, Tề Trừng đang ở nhà nghiêm túc gọi video tận chức tận trách đốc thúc Trình Thịnh học hành thì đột nhiên thấy một anh chàng đẹp trai bước vào phòng Trình Thịnh, còn mỉm cười chào cậu ta.
Trình Thịnh nói: "Em phải học rồi, để lần sau nói chuyện nhé" rồi cúp video.
Tề Trừng cầm điện thoại, ngồi ở trên giường, đột nhiên cảm thấy nguy cơ thất nghiệp dâng lên.
Có chuyện gì vậy, chàng trai đẹp trai kia cũng đến dạy thêm à?
Thậm chí Trình Thịnh còn không nói một lời nào với mình!
Mà theo ngân sách hiện tại của Trình Thịnh, cậu ta không đủ khả năng chi trả cho hai người dạy thêm với mức lương 300 tệ một giờ, liệu có khi nào mình sẽ bị buộc thôi việc không?!
Cả đêm Tề Trừng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại, tất cả những tờ tiền màu hồng đều mọc cánh bay đi mất.
Mức lương 300 tệ 1 giờ, cậu ấy có thể đi đâu tìm được cơ chứ?
Để tiếp tục công việc bán thời gian này, Tề Trừng bắt đầu hành trình trở lại trường học vào ngày mùng 5 Tết, trên đường liên tục phải kìm nén cơn giận, thề phải giành lại công việc này!
Ngày 6 tháng giêng âm lịch, Tề Trừng đúng giờ đến nhà Trình Thịnh, vừa bước vào phòng đã phát hiện tên kia vẫn đang ở trên giường, chân đè lên chăn, còn lộ ra nửa cái mông.
“Dậy đi.” Tề Trừng cúi đầu chọc vào mặt Thừa Thịnh.
"Ừ.." Trình Thịnh vô thức đáp lại, nhưng không hề mở mắt ra.
Tề Trừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Trình Thịnh, nhận thức sâu sắc rằng mình phải giữ được mối quan hệ tốt với Trình Thịnh mới có được công việc này lâu dài.
Để cậu ta ngủ thêm nửa tiếng nữa, cậu ta sẽ phải cảm kích mình.
Tề Trừng cũng không nhàn rỗi, lật xem mấy bài tập mà Trình Thịnh làm mấy ngày nay, thấy câu hỏi ngày nào cũng có người chấm điểm, bên cạnh còn cẩn thận nhận xét, thậm chí chữ còn đẹp hơn cả của cậu!
Tề Trừng cảm thấy trong lòng chua xót, quay đầu lại liếc nhìn Thình Thịnh ở trên giường.
Chẳng trách lại thay mình, người mới tới này rõ ràng là ưu tú hơn.